Tôi và bạn trai cùng 27 tuổi, yêu ba năm, đã về ra mắt gia đình hai bên; chúng tôi hợp nhau và tình cảm rất tốt đẹp.
Bạn yêu chiều, nhường nhịn tôi rất nhiều nhưng chưa dám cưới vì chưa ổn định sự nghiệp. Sự trì hoãn chủ yếu đến từ phía tôi. Trước dịch Covid, tôi làm việc trong ngành du lịch. Sau dịch, tôi dạy tiếng Anh và theo học văn bằng hai ngành ngôn ngữ Anh để đi lâu dài trong ngành giáo dục. Bạn trai không thích việc tôi bỏ thêm ba năm và gần trăm triệu đồng để học thêm một bằng đại học rồi xếp xó, vì theo bạn chỉ cần có chứng chỉ ngoại ngữ là đi dạy được.
Ba năm qua, sự nghiệp của hai đứa đều không tiến xa nhiều. Tôi làm freelance, đi dạy ở các trung tâm tiếng Anh và làm gia sư, xếp lịch linh hoạt để đi học, thu nhập khoảng 15 triệu đồng mỗi tháng và để ra được trung bình năm đến tám triệu đồng vì ở cùng nhà với bố mẹ, không có gánh nặng kinh tế nào ngoài việc đóng tiền học, hẹn hò (chúng tôi chia đôi tình phí), mua sắm cho bản thân và gửi bố mẹ một khoản ba triệu đồng mỗi tháng.
Về phía bạn trai, bạn không có nhà ở Hà Nội, thu nhập cao hơn tôi một chút nhưng phải chi tiền ăn ở, đi lại, công tác, hẹn hò, thỉnh thoảng chu cấp cho bố mẹ (đã ly hôn). Ba năm bạn đổi công ty hai lần, vẫn làm nhân viên bình thường trong ngành kiến trúc. Buổi tối trong khi tôi đi học thì bạn đi chơi hoặc về nhà ngủ, không học thêm hay làm thêm gì. Tôi không đánh giá vì bản thân có chỗ dựa là bố mẹ, còn bạn chỉ có một mình nên cũng vất vả, không dư dả thời gian tiền bạc để học thêm như tôi. Bạn thấy hai đứa như vậy là ổn và nhiều lần muốn ngỏ ý cưới nhưng tôi lấy cớ chưa học xong, chưa ổn định để trì hoãn.
Tôi yêu bạn nhưng không có cảm giác an toàn với công việc và thu nhập của bạn. Nếu cưới nhau, chúng tôi phải đi thuê nhà, bố mẹ hai bên cũng không phụ được nhiều và có khi phải đèo bòng thêm cả bố mẹ bạn. Suy nghĩ của tôi có thể sẽ bị đánh giá là thực dụng nhưng tôi không hề lợi dụng gì người yêu mà vẫn mong chờ bạn tiến bộ từng ngày, ở bên bạn suốt ba năm qua, dành cho bạn tình yêu, sự quan tâm và những lời động viên.
Hiện tôi học xong văn bằng hai và hoàn thành thủ tục xin học bổng du học thạc sĩ ở nước ngoài. Tôi đang chờ đợi kết quả nhưng người yêu không ủng hộ việc tôi học tiếp. Bạn nói không có ai 27 tuổi còn học tập kiểu lông bông không mục tiêu như tôi, rằng tôi nuốt lời, học ba năm rồi lại thêm hai năm, thậm chí còn đi học ở nước ngoài thì không ai đợi được.
Bạn không có niềm tin để yêu xa và nếu chuyện tình không thành thì chúng tôi đều mất thêm hai năm chờ đợi vô nghĩa. Tôi nói có thêm thời gian thì tốt cho cả tôi và bạn, để bạn tập trung sự nghiệp và tăng thu nhập. Nếu bạn không tự tin trước tôi thì càng phải cố gắng nỗ lực nhiều hơn. Bạn chỉ im lặng. Có lẽ bạn nghĩ tôi đang và sẽ coi thường bạn.
Chuyện này khiến tôi suy nghĩ nhiều về người yêu. Tôi từng nghĩ nếu đi du học thì trước đó sẽ làm lễ đính hôn với bạn để bạn đỡ lo lắng. Nhưng nhìn vào thái độ không ủng hộ của bạn, tôi lại thấy thất vọng. Với tình hình này có lẽ tôi phải chọn lựa giữa việc lấy chồng hoặc đi du học. Tôi vẫn muốn cứu vãn vì tình cảm ba năm không dễ gì mà đi được đến đây, nhưng cũng mệt mỏi vì dường như chúng tôi không có tương lai, cố chấp cưới nhau rồi chỉ "đồng sàng dị mộng". Rất mong có được lời khuyên của các cô chú anh chị, các bạn độc giả.
Ngọc Ánh
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
Adblock test (Why?)
http://dlvr.it/StFWQD
http://dlvr.it/StFWQD