Tôi 30 tuổi, sắc nước hương trời, mọi thứ đều ổn nhưng chưa một mảnh tình vắt vai, tự hỏi có phải do mình khó tính quá không.
Đêm nằm đọc bài "Hoài nghi bản thân vì mãi chưa có người yêu", tôi muốn viết đôi dòng tâm sự. Thừa hưởng gen trội từ hai bên nội ngoại nên tôi có ngoại hình ổn với chiều cao gần 1,7 mét. Lúc nhỏ, tôi nhận được vô số lời khen ngợi, luôn được thầy cô cưng nựng. Cấp hai, cấp ba, tôi nhận không ít lời tỏ tình. Khi ra đời, tôi liên tục nhận được những lời ca tụng như "đẹp hơn hoa hậu", "đẹp hết phần người khác", "đẹp dữ thần",... nghe hoài nên thấy nhàm.
Với nhiều người, đẹp là ưu thế, nhưng với tôi, đẹp chính là trở ngại. Là fan của chuyên mục Tâm sự từ rất lâu, tôi thấy ấn tượng với tác giả của hai bài viết "Chúc thanh mai trúc mã của tôi hạnh phúc bên chồng" và "Hẹn hò với cô gái ‘hớp hồn’ tôi ở nhà thờ". Một anh thì chung tình, còn một anh chân thành. Tôi thấy mình giống với hai chàng trai ấy ở chỗ nếu gặp người khiến mình rung động và người ấy xứng đáng, tôi sẽ hết lòng yêu thương và không từ bỏ tình yêu. Tôi tìm ra điểm chung giữa hai chàng trai ấy là họ chỉ yêu khi gặp người phù hợp, đúng gu, chứ không phải cứ đẹp là yêu.
Tôi cũng vậy, tôi công nhận mình xinh đẹp nhưng không tìm chàng đẹp trai để yêu. Tôi không thấy rung động với các chàng trai có gương mặt đẹp thanh tú, bóng bẩy và quá trau chuốt, mà có cảm tình với người đàn ông chững chạc, gương mặt không cần đẹp nhưng nam tính, rắn rỏi, dáng người khỏe khoắn. Đương nhiên tính cách vẫn là điều quan trọng nhất, nhưng ngoại hình là thứ đầu tiên cho tôi cảm xúc để bắt đầu một mối quan hệ. Thật không may trước giờ những người tôi có cảm tình lại có người yêu hoặc đã có vợ, còn những người nói lời yêu tôi không phải gu của tôi.
Vài lần tôi thử tìm hiểu vài người gần với gu của mình nhưng tụt cảm xúc ngay ngày đầu tiên bởi câu nói "Em đẹp quá". Chẳng hiểu sao tôi rất dị ứng với ai khen mình một cách thẳng thừng ngay khi gặp như thế. Tôi không thích người đàn ông bị thu hút bởi vẻ đẹp khuôn mặt của tôi, thích người có ấn tượng với phong thái, cách ăn mặc, cư xử của tôi. Nếu có khen, cũng nên khen một cách tinh tế.
Mấy chàng trai khen vẻ đẹp của tôi cho tôi cảm giác là họ chỉ yêu khuôn mặt của tôi chứ không phải con người tôi. Tôi cảm thấy họ luôn muốn tôi lúc nào cũng xinh đẹp như búp bê, sạch sẽ, thơm tho, trong khi tôi cũng là con người, cũng có lúc đầu xù tóc rối, cũng có ghèn ở mắt khi ngủ dậy, có mùi mồ hôi,... Tôi cũng sẽ già đi và nhan sắc tàn phai, khi đó họ còn yêu tôi nữa không?
Tôi muốn là cô gái đặc biệt với người mình yêu chứ không phải chỉ là cô gái đẹp. Tôi thấy ghen tị với những cô gái xinh vừa vì họ dễ gặp một tình yêu chân thành và đón nhận tình yêu mà không ngờ vực như tôi. Có phải tôi suy nghĩ nhiều quá không. Mong mọi người cho tôi xin lời khuyên.
Thục Linh
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
Adblock test (Why?)
http://dlvr.it/T12rlb
Đêm nằm đọc bài "Hoài nghi bản thân vì mãi chưa có người yêu", tôi muốn viết đôi dòng tâm sự. Thừa hưởng gen trội từ hai bên nội ngoại nên tôi có ngoại hình ổn với chiều cao gần 1,7 mét. Lúc nhỏ, tôi nhận được vô số lời khen ngợi, luôn được thầy cô cưng nựng. Cấp hai, cấp ba, tôi nhận không ít lời tỏ tình. Khi ra đời, tôi liên tục nhận được những lời ca tụng như "đẹp hơn hoa hậu", "đẹp hết phần người khác", "đẹp dữ thần",... nghe hoài nên thấy nhàm.
Với nhiều người, đẹp là ưu thế, nhưng với tôi, đẹp chính là trở ngại. Là fan của chuyên mục Tâm sự từ rất lâu, tôi thấy ấn tượng với tác giả của hai bài viết "Chúc thanh mai trúc mã của tôi hạnh phúc bên chồng" và "Hẹn hò với cô gái ‘hớp hồn’ tôi ở nhà thờ". Một anh thì chung tình, còn một anh chân thành. Tôi thấy mình giống với hai chàng trai ấy ở chỗ nếu gặp người khiến mình rung động và người ấy xứng đáng, tôi sẽ hết lòng yêu thương và không từ bỏ tình yêu. Tôi tìm ra điểm chung giữa hai chàng trai ấy là họ chỉ yêu khi gặp người phù hợp, đúng gu, chứ không phải cứ đẹp là yêu.
Tôi cũng vậy, tôi công nhận mình xinh đẹp nhưng không tìm chàng đẹp trai để yêu. Tôi không thấy rung động với các chàng trai có gương mặt đẹp thanh tú, bóng bẩy và quá trau chuốt, mà có cảm tình với người đàn ông chững chạc, gương mặt không cần đẹp nhưng nam tính, rắn rỏi, dáng người khỏe khoắn. Đương nhiên tính cách vẫn là điều quan trọng nhất, nhưng ngoại hình là thứ đầu tiên cho tôi cảm xúc để bắt đầu một mối quan hệ. Thật không may trước giờ những người tôi có cảm tình lại có người yêu hoặc đã có vợ, còn những người nói lời yêu tôi không phải gu của tôi.
Vài lần tôi thử tìm hiểu vài người gần với gu của mình nhưng tụt cảm xúc ngay ngày đầu tiên bởi câu nói "Em đẹp quá". Chẳng hiểu sao tôi rất dị ứng với ai khen mình một cách thẳng thừng ngay khi gặp như thế. Tôi không thích người đàn ông bị thu hút bởi vẻ đẹp khuôn mặt của tôi, thích người có ấn tượng với phong thái, cách ăn mặc, cư xử của tôi. Nếu có khen, cũng nên khen một cách tinh tế.
Mấy chàng trai khen vẻ đẹp của tôi cho tôi cảm giác là họ chỉ yêu khuôn mặt của tôi chứ không phải con người tôi. Tôi cảm thấy họ luôn muốn tôi lúc nào cũng xinh đẹp như búp bê, sạch sẽ, thơm tho, trong khi tôi cũng là con người, cũng có lúc đầu xù tóc rối, cũng có ghèn ở mắt khi ngủ dậy, có mùi mồ hôi,... Tôi cũng sẽ già đi và nhan sắc tàn phai, khi đó họ còn yêu tôi nữa không?
Tôi muốn là cô gái đặc biệt với người mình yêu chứ không phải chỉ là cô gái đẹp. Tôi thấy ghen tị với những cô gái xinh vừa vì họ dễ gặp một tình yêu chân thành và đón nhận tình yêu mà không ngờ vực như tôi. Có phải tôi suy nghĩ nhiều quá không. Mong mọi người cho tôi xin lời khuyên.
Thục Linh
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
Adblock test (Why?)
http://dlvr.it/T12rlb